Welcome to rocktonam

Sunday, October 08, 2006

Công chúa nhỏ

Công chúa nhỏ
Tối qua, nằm một mình xem phim cuối tuần trên VTV1; chẳng hiểu sao mình lại thích xem phim cuối tuần trên VTV1 đến vậy? Cả tuần có khi không xem một phim nào hết, vì thấy phim phiếc giống nhau quá đi mất, phim Trung quốc thì giống hệt phim Trung Quốc, phim Hàn thì giống hệt phim Hàn; thêm vào đó mấy Đài nhà ta ngoài mấy cái phim giống nhau đó để chiếu thì làm gì còn phim nào nữa đâu, động vào phim Mỹ là dính bản quyền như chơi! Nhưng phim cuối tuần thì thường là các phim hay, có ý nghĩa giáo dục tốt, phim tối qua cũng vậy, là một phim hay và rất ý nghĩa.
Sara, cái tên thật đơn giản nhưng lại thật đẹp! Cô bé Sara là con của một người lính, bố của cô bé là một người lính chiến đấu ngoài xa trường, để lại Sara cho một trường học dành cho những con gái nhà giàu chăm lo. Ở ngôi trường nhỏ bé (nhẻ bé là vì chỉ có một cô giáo vài người giúp việc và khoảng hơn chục học sinh) Sara được nhiều bạn yêu mến chỉ bởi đơn giản một điều: Sara có chí tưởng tượng phong phú, có tình yêu vô bờ bến với người cha ngoài xa trường, có một niềm tin mãnh liệt vào những điều tốt đẹp trên đời và luôn tốt bụng! Cô bé có tài kể chuyện rất hay, đến nỗi các bạn trong trường hầu hết đều tin vào những câu chuyện cổ tích mà Sara kể, nên chúng rất quý Sara và luôn gọi Sara là Công chúa nhỏ.
Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, cô giáo là người ghen gét với Sara, các học sinh đều yêu quý Sara mà. Nên cô ta luôn không thích Sara! Thế rồi một hôm, luật sư của bố Sara đến thông báo với trường học là bố của Sara đã hy sinh ngoài chiến trường, và Sara chỉ còn lại một mình trên đời! Cô giáo vui mừng (thật là nhẫn tâm) thông báo cho Sara điều đó, đồng thời bắt Sara trở thành người giúp việc trong trường giống như một cố bế da đen giúp việc cũ, đồng thời lấy hết tài sản của Sara kể cả chiếc dây đeo cổ có hình trái tim chứa ảnh của bố và mẹ của Sara nữa. Cô ta bắt Sara lên ở cùng Macgy – cô bé da đen giúp việc trên tầng áp mái của ngôi nhà, nơi mà lũ chim bồ câu hay đậu và mưa luôn bị dột.
Cũng lúc đó ba của Sara từ chiến trường trở về, và được một ông hàng xóm của trường Sara cũng có con hy sinh ngoài mặt trận giúp đỡ, ba của Sara đã sống trong nhà ông hàng xóm để điều trị đôi mắt bị thương trong chiến tranh và hồi phục lại trí nhớ bị mất, tài sản của bố Sara đã bị chính phủ phong tỏa.
Sara rất yêu quý cha mình, Sara luôn thầm gọi papa. Là công chúa nhỏ nên Sara luôn mang lại điều tốt đẹp cho các bạn của mình, đền đáp lại, các bạn nhỏ đã tổ chức lấy lại chiếc dây đeo cổ cho Sara, Sara rất vui mừng! Nhưng ngay sau đó cô giáo phát hiện ra điều đó nên đã gọi cảnh sát đến bắt Sara. Sara đã bỏ chạy sang nhà ông hàng xóm, cô giáo bảo cảnh sát sang tận nhà ông hàng xóm để bắt cho bằng được Sara. Ở bên nhà ông hàng xóm, Sara đã gặp lại cha mình, công chúa đã rất vui mừng nhưng mà cha của Sara lại không nhận ra Sara vì ông đã bị mất trí nhớ. Cô bé bị cảnh sát đưa ra xe, Sara đã gào thét gọi cha, những tiếng gào thét đó đã làm cha của Sara hồi phục lại trí nhớ và kịp chạy theo xe cảnh sát để bảo vệ Sara. Hai cha con ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng hạnh phúc!
Sau đó cha của Sara đã được chính phủ hoàn lại tài sản, và Sara lại là một công chúa nhỏ như hồi nào. Cô giáo độc ác kia thì phải đi làm thợ thông ống khói.
Vậy đấy, tưởng như công chúa nhỏ phải đơn độc một mình chống chọi với cuộc đời, nhưng niềm tin mãnh liệt vào những điều tốt đẹp và tinh yêu vô bờ bến với người cha của mình, Sara vẫn là công chúa nhỏ, mang lại niềm vui cho mọi người! Cầu chúc cho Sara – công chúa nhỏ sẽ mãi là công chúa trong niềm hạnh phúc!
Tôi yêu Sara, công chúa nhỏ của tôi!

Thursday, October 05, 2006

Tết Trung thu

Tết Trung thu, có lẽ với bọn trẻ con thì ngoài ngay Tết ra thì Trung thu chính là dịp chúng mong chờ nhiều nhất! Ngày xưa (gọi là xưa chứ cũng chỉ cách nay hơn chục năm chứ bao nhiêu ) trẻ con chờ đợi mòn mỏi cả năm trời để đến ngày Trung thu được ăn bánh nướng bánh dẻo, thậm chí nhiều đứa trẻ còn chẳng có mà ăn nếu như ba mẹ chúng không đủ điều kiện mà mua bánh. Nghĩ cũng thật là tội, cùng sinh ra trên đời, cùng là trẻ con thế mà sao có đứa sướng đứa khổ thế nhỉ? Đứa thì có nhiều thứ, đứa thì một số thứ, những đứa khác lại không có cái gì cả. Hồi xưa mình thuộc và nhóm thứ 2, nghĩa là cũng chỉ có một số thứ mà thôi. Nhà bà ngoại rộng ơi là rộng, trồng bao nhiêu là cây, mình lại là đứa cháu ngoại sống gần gũi bà nhất (các anh chị khác thinh thoảng đến thăm bà thôi) thế nên xét về khía cạnh nào đó thì mình làm “bá chủ” vườn cây của bà.
Ui chà, nhớ xem có những cây gì nào? Ah..cây bưởi (có 5 cây bưởi), cây na (có 2 cây na), cây hồng (có 4 cây hồng), cây mít (có 2 cây mít), cây ổi (có 2 cây ổi), cây dừa (có một cây dừa – nhưng mình không biết trèo cây dừa!), cây doi (có 3 cây doi), ôi còn nhiều lắm…Thế đấy, mình được ở trong vườn cây nhiều như vậy đấy, có nghĩa là cũng hơn nhiều đứa trẻ khác, thế nhưng hồi đó lại chẳng biết chia sẻ với những đứa bạn cùng xóm thế nào cả. Hồi đấy lâu lâu cũng được mẹ hoặc bà mua cho cái bánh nướng, lúc đó sao mà ngon mà quý thế không biết! Đấy là những năm hồi mẫu giáo cơ. Còn khi đi học rồi thì mình không còn được gặp bà ngoại nữa, vì bà đã mãi mãi xa mình, xa đứa cháu yêu quý của bà, điều làm mình tiếc nhất đó là không đủ khôn lớn để làm được điều gì đó cho bà! Bây giờ chỉ biết nhớ đến bà với những hình ảnh trong trí nhớ của một đứa trẻ lên 3 mà thôi. Bây giờ vườn cây ấy đã không còn nữa rồi, nó không còn kể từ ngày bà mất cơ mà, thật là buồn!
Khi đi học rồi, cấp I và cấp II cũng thỉnh thoảng đi chơi Trung thu, nhớ hồi đó phải gom mấy tháng mời được một xâu hạt bưởi để dành đúng hôm Trung thu thì mang ra đốt cho nó cháy sáng lên thơm mùi dầu bưởi. Lại còn trò bắn súng phun nước nữa chứ, hồi xưa cũng phải khó khăn lắm mới mua được khẩu súng phun nước để đi chơi hôm Trung thu, có khi bị bọn lớn hơn trấn lột mất tiêu. Hôm Trung thu bọn trẻ con như mình đều được các anh chị lớn phát kẹo cho, nhưng những thằng con trai thì thường chẳng mấy để ý, mà chỉ lo chơi trò trốn tìm, đánh trận giả và bắn nhau bằng súng phun nước. Có đứa chẳng thèm dùng nước, mà chúng dùng mực, nước mắm để đi bắn nhau và bắn bọn con gái ấy chứ, thế mới đáng là “tay chơi”, hehehehe!
Còn bây giờ trẻ con không còn có được những cảm xúc như hồi xưa nữa, thật tiếc cho chúng! Vì bây giờ bố mẹ chúng có thể mua cho chúng nhiều thứ, bánh kẹo, đồ chơi, vv tất cả đều như là …bội thực vậy!
Tết Trung thu bây giờ không còn là độc quyền của trẻ con nữa rồi, thử ra ngoài đường mà xem, người lớn đi chơi Trung thu còn đông hơn cả trẻ con ấy chứ!
Bây giờ trẻ con cũng phải sống theo cái khuôn khổ mà bố mẹ chúng áp cho từ khi còn bé xíu, chẳng được tự do vui chơi để mà có được những cảm xúc thực sự trẻ thơ nữa. Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì bây giờ con người ta coi trọng lợi ích của bản thân hơn, mà bố mẹ của những đứa trẻ không phải là ngoại lệ!
Thế nên mới có chuyện có những đứa trẻ có Trung thu đẹp và hạnh phúc, cũng có những đứa khác không biết rằng chúng sinh ra trên đời cũng phải có được cài quyền chính đáng đó là quyền được là một đứa trẻ con đích thực!
Ôi Trung thu, cầu chúc an bình, sức khỏe và hạnh phúc cho tất cả những trẻ con trên đời – trong cái thế giới này Trẻ con chính là những gì trong sáng và tốt đẹp nhất!
Trung thu 2006.


 

   Copyright © 2005 rocktonam. Contact me at rocktonam@yahoo.com or rocktonam@gmail.com

   Or now you can send your massages to me [rocktonam] -->

   Ghi rõ nguồn rocktonam.blogspot.com khi phát hành lại thông tin từ trang blog này.